Này, để tôi kể cho mà nghe về cái bàn học ở nhà tôi nhé. Nó chẳng phải cái gì cao sang, quý phái gì đâu, nhưng mà nó gắn bó với tôi, với cả nhà tôi bao nhiêu năm nay rồi đấy. Cái bàn học ấy à, nó cũ rích rồi, mấy cái góc cạnh thì bị sứt mẻ hết cả, chắc tại mấy đứa cháu tôi nó nghịch ngợm, va vào suốt ngày ấy mà.
Cái bàn này, hình như bố tôi mua nó từ hồi tôi còn bé tí, chắc cũng phải hơn hai chục năm rồi chứ ít đâu. Hồi đó, nhà tôi nghèo lắm, làm gì có tiền mà mua mấy cái bàn đẹp đẽ như bây giờ. Cái bàn này, lúc mới mua về, nó còn mới, còn bóng loáng, chứ bây giờ thì…ôi thôi, trông nó chán đời lắm. Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, dù nó cũ, nó xấu, nhưng mà nó vẫn chắc chắn lắm nhé. Mấy lần bọn trẻ con nhà tôi nó trèo lên, nó nhảy nhót các kiểu mà có hề hấn gì đâu.
- Nó hình chữ nhật, dài rộng thế nào tôi cũng chả rõ, chắc cũng phải bằng hai cái chiếu gộp lại.
- Màu thì… ôi giời, màu gỗ thôi, chứ có phải sơn phết gì đâu mà đẹp. Lúc mới mua về, nó còn vàng óng, chứ bây giờ, nó ngả màu nâu đất rồi.
- Mặt bàn thì nhẵn bóng, nhưng mà cũng đầy vết xước. Chắc là tại tôi hay viết lách, rồi bọn trẻ con nó nghịch ngợm, lấy bút chì nó vẽ bậy lên đấy.
- Dưới gầm bàn thì có mấy cái ngăn kéo. Ngăn kéo thì cũng ọp ẹp hết cả rồi, mở ra đóng vào cứ kêu kẽo kẹt. Nhưng mà, được cái, vẫn để được bao nhiêu thứ đồ lặt vặt.
Tôi á, tôi hay để sách vở, giấy bút, với cả mấy cái kính lão của tôi trong ngăn kéo. Chứ để ở ngoài, lỡ bọn trẻ con nó nghịch, nó làm hỏng thì toi. Mà tôi già rồi, mắt mũi kém lắm, không có kính thì chả đọc được cái gì đâu. Cái bàn này, nó không chỉ là nơi để tôi làm việc, đọc sách, mà nó còn là nơi cả nhà tôi quây quần bên nhau. Bàn học ấy hả, nhiều lúc bọn trẻ con nó mang bài vở ra đấy học, rồi hai vợ chồng tôi ngồi đấy dạy chúng nó. Vui lắm cơ.
Nhiều khi, tôi ngồi một mình bên cái bàn này, nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm mấy cái cây trong vườn, rồi lại nghĩ ngợi lung tung. Nghĩ về cuộc đời, về con cái, về những chuyện đã qua. Cái bàn này, nó chứng kiến hết mọi vui buồn của tôi, của cả gia đình tôi. Nó như một người bạn già, lúc nào cũng ở bên cạnh tôi, lắng nghe tôi tâm sự.
À, mà tôi còn nhớ, hồi xưa, mỗi khi nhà có giỗ chạp, hay là có khách đến chơi, cái bàn này lại được dọn dẹp sạch sẽ, rồi bày biện đồ ăn lên trên. Nó như biến thành một cái bàn ăn vậy. Bọn trẻ con thì thích lắm, cứ xúm xít lại quanh bàn, ăn uống no say. Nhìn chúng nó ăn ngon lành, tôi cũng thấy vui lây.
Nói tóm lại, cái bàn học này, nó chẳng phải cái gì cao sang, quý phái, nhưng mà nó là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi, của cả gia đình tôi. Nó là nơi tôi làm việc, học tập, là nơi cả nhà tôi quây quần bên nhau, là nơi chứa đựng bao nhiêu kỷ niệm vui buồn. Dù sau này, có mua được cái bàn mới đẹp hơn, to hơn, thì tôi vẫn sẽ nhớ mãi cái bàn cũ rích này. Vì nó là một phần ký ức của tôi, của gia đình tôi.
Bây giờ, con cháu tôi nó cũng lớn cả rồi, cũng có đứa ra thành phố học, cũng có đứa đi làm ăn xa. Nhưng mà, mỗi khi chúng nó về nhà, cái bàn học này vẫn là nơi chúng nó tụ tập, kể cho tôi nghe những câu chuyện ở thành phố, ở nơi làm việc. Nghe chúng nó kể chuyện, tôi thấy vui lắm, thấy cuộc đời mình thật ý nghĩa.
Thôi, nói dài nói dai thành nói dại. Tôi kể lể thế thôi, chứ văn chương chữ nghĩa gì tôi cũng chả biết. Chỉ là, tôi muốn chia sẻ với mọi người về cái bàn học cũ rích, nhưng mà đầy ắp kỷ niệm của tôi. Để mọi người hiểu rằng, những thứ bình dị, những thứ tưởng chừng như vô tri vô giác, lại có thể gắn bó với chúng ta, mang đến cho chúng ta bao nhiêu niềm vui, bao nhiêu ý nghĩa trong cuộc sống này.
Tags: [bàn học, kỷ niệm, gia đình, cuộc sống, đồ đạc cũ, nhà cửa, tuổi thơ, nông thôn]